ma sư xuống núi truyện tranh đam mỹ

Nẻo ma về [1] (truyện / tuỳ bút) Khứa Lão ngồi trên bàn thờ. Trước mặt lão, bát hương bằng sành với ba cây nhang khói nghi ngút, một ly rượu tây (nhãn hiệu tuỳ bữa) và một điếu thuốc lá (bao giờ cũng là Philip Morris). & Cô gái đi trên núi (truyện / tuỳ bút) [CHÙM - Lý Sở xuyên qua đến mười dặm sườn núi, trở thành một tiểu đạo sĩ. Tại cái này thần quỷ hoành hành, yêu ma tứ ngược thế giới, nhỏ yếu bất lực hắn vốn định tại mười dặm sườn núi sống tạm một thế. Thẳng đến có một ngày, bất đắc dĩ bước vào giang hồ, hắn mới phát hiện… Nguyên lai trên đời không có cái gì là một kiếm không giải quyết được. Nếu có. 3 thành viên đã gởi lời cảm ơn Táo đỏ phố núi về bài viết trên: Huyennp, Máu mắt, TrangQA830810 25.08.2016, 11:58: Táo đỏ phố núi Anh đến Mỹ, tuy nhiên chỉ ba tháng sau, cô đã đi theo anh. Mười bảy tuổi, cô vừa đỗ đại học thì anh đi làm. vài cuốn truyện tranh XÓM NÚI. Truyện ngắn. Thái Bá Tân. Từ ga Mỹ Lý phía Nam huyện Diễn Châu, gần đền thờ An Dương Vương, đi ngược lên phía Tây độ vài cây số đường núi đất đỏ lởm chởm đá và phân súc vật, người ta sẽ thấy một làng nhỏ nằm lọt thỏm giữa hai quả núi thấp DANH MỤC SÁCH MỚI THÁNG 7/2019. 1. Ánh hồng Điện Biên = Peo hưa Mường Thanh / Cầm Biêu. - H. : Hội nhà văn, 2018. 2. Bàn hộ : Trường ca dân tộc Dao / Triệu Hữu Lý sưu tầm, biên soạn, chú thích. - H. : Sân khấu, 2018. 3. Truyện Cười Sưu Tầm Từ Forum -Phần 3. 21/06/2007, 08:00 GMT+7 . tu hành rất lâu trên núi rất lâu. 1 lần ông xuống núi gặp 1 nhà tỷ phú , 2 người nói chuyện với nhau. Hai cô bạn gái ngồi nói chuyện với nhau và họ quyết định tâm sự về những điều thầm kín nhất cuả Vay Tiền Nhanh Ggads. Đôi mắt của mỹ nhân trong tranh lạnh lẽo như sương, thanh triệt mà đen tuyền. Rõ ràng là tư thế vô cùng lệnh người mơ màng, nhưng cố tình, gương mặt lại thanh lãnh cao quý không thôi. Tựa như nảy sinh một tia dục niệm trước mặt y cũng đều là đang làm bẩn y. Khỏa tim đang đập thình thịch cũng chậm rãi lắng lại. Nhưng Cố Thừa Trạch vẫn cố nuốt vào một ngụm khí, vịn lấy vách tường đứng dậy. Vốn là muốn đem bức họa không nên tồn tại này vò nát. Nhưng khi xuống tay, trong lòng hắn vẫn là dâng lên cảm xúc không nỡ. Rốt cuộc cũng không hạ thủ được, hắn chỉ có thể đem bức họa cuộn tròn, giấu vào ống đựng tranh dưới giường của mình. Một lúc lâu sau, Cố Thừa Trạch mới có thể lần nữa ngồi vào chỗ, tiếp tục vẽ tranh. Chỉ là, theo từng bức họa được vẽ xong, mồ hôi trên trán Cố Thừa Trạch liền ngày càng dày đặc, cuối cùng triệt để ôm đầu ngồi gục trên bàn, xung quanh là một đám giấy nháp bị vò thành từng viên tròn. Cố Thừa Trạch há miệng thở dốc, cảm thấy bản thân nhất định là có bệnh rồi. .............................. Chiều hôm đó, từ trong tay Cố Thừa Trạch nhận lấy một xấp xuân cung đồ, sắc mặt Độc Cô Duy Ngã liền có phần kỳ quặc. "Tam sư đệ, tại sao những nữ nhân này nếu không phải là quay mặt sang nơi khác, hoặc là gương mặt bị tóc che khuất, thì cũng đều là đeo mạn che mặt vậy a." "Sư đệ bất lực, xin sư huynh thông cảm cho." Cố Thừa Trạch rầu rĩ nói, tựa như là người bình thường thức đêm ba ngày không đi ngủ. Hắn không phải là không vẽ được mặt của người trong tranh. Chỉ là, mỗi lần vẽ đến mặt, bất kể kẻ đó là nam hay nữ, hắn đều sẽ tựa như là bị ma quỷ ám ảnh, không khống chế được mà vẽ ra gương mặt của sư tôn. Thậm chí, hắn còn cố tình sửa lại gương mặt một chút. Nhưng chỉ cần nhìn kĩ vào, thì vẫn như cũ có thể phát hiện được hai, ba phần thần vận của y... Vì sợ hãi Độc Cô Duy Ngã phát hiện, nên hắn cũng chỉ có thể làm ra hạ sách này, cố tình không vẽ mặt của người trong tranh. Nhìn Cố Thừa Trạch mệt mỏi như vậy, hơn nữa bản thân cũng vô cùng hài lòng với những bức xuân họa này, chỉ là thuận miệng hỏi thăm mà thôi. Nên Độc Cô Duy Ngã liền cười nói "Không sao, đa tạ sư đệ, đệ đi nghỉ sớm đi." - Một ngày này, Tiêu Dao Đỉnh đón một vị khách không mời mà đến. Mới sáng sớm, một chiếc thần chu sa hoa liền đã dừng lại trên bầu trời, gióng trống khua chiêng, tựa như sợ người không nhận ra sự hiện diện của mình. Kỉ Tình đứng trên Đỉnh Tiêu Dao, ngẩng đầu nhìn từng lá cờ thất thải thêu hình kính hoa thủy nguyệt lồng vào nhau. Cùng hai chữ Nguyệt Hoa to lớn rực rỡ. Rất nhanh, một thân ảnh liền đạp lên tầng tầng cánh hoa, tựa như tiên tử từ trên cửu trọng cung bước xuống. Nâng gót sen đi tới trước mặt Kỉ Tình. "A Tình, biệt lai vô dạng a." Bộ dạng của Thẩm Mị Nhi lúc này vẫn cùng sáu năm trước giống nhau như đúc, phong hoa tuyệt đại. "Ngươi tới đây làm gì?" Thái độ Kỉ Tình có chút bất thiện, không chút che giấu sự không mừng trên mặt mình. Ngón tay khẽ điểm điểm lên ngực y, Thẩm Mị Nhi liền khẩu khí như lan nói "Đương nhiên là đến thăm chàng rồi. Một ngày không gặp như cách ba thu a. Huống chi ta đã không gặp chàng sáu năm." "Ân, đây là Tiêu Dao Đỉnh sao? Quả nhiên là danh bất hư truyền, không hổ là thiên hạ đệ nhất phúc địa a." Nhìn xem xung quanh, Thẩm Mị Nhi liền vô cùng tự nhiên đi vào trong. Cũng không biết là nàng đã dùng thuật pháp gì mà có thể trực tiếp đi thẳng, không nhìn sát trận y bày ra. "Nơi này gọi là Vọng Minh Cư à? Ta vẫn còn nhớ, ngày đó ở Tiên Minh Đại Hội, mấy đồ đệ của chàng giống như là tự xưng như vậy." Cười nói, Thẩm Mị Nhi cũng không chút kiêng nể bước qua cổng lớn Vọng Minh Cư. Mi mắt trực nhảy, Kỉ Tình liền nghiến răng hỏi "Thẩm Mị Nhi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" "A Tình, ta chỉ là đến đây tá túc một thời gian mà thôi, chẳng lẽ chàng lại nhỏ mọn đến mức không đồng ý sao?" Lúc này, Thẩm Mị Nhi cũng đã tiến vào trong nội viện. Tình cờ liền bắt gặp Cố Thừa Trạch đang lau chùi ngói trên mái hiên. Ngay tức khắc, ánh mắt của nàng liền thật sâu bị hấp dẫn, cứ vậy thẳng lăng lăng nhìn hắn. Thiếu niên này, thật sự là quá mức mỹ lệ. Dù cho là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân như nàng đây, cũng đều có chút tự thẹn không bằng. Tựa như là tác phẩm hoàn mỹ nhất trên đời, không chỗ soi mói. "Sư tôn, ngài..." Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Thừa Trạch liền mỉm cười ngẩng đầu. Một khắc này, tựa như gió cuốn tuyết hoa, Thẩm Mị Nhi cũng không khỏi nhìn đến ngây dại. Vốn đang cười, nhưng đợi khi nhìn thấy Thẩm Mị Nhi đang đứng bên cạnh Kỉ Tình. Ý cười trên mặt Cố Thừa Trạch liền cứng lại, tựa như phủ lên một tầng băng sương. Khăn lau trong tay cũng bị ném ngược vào trong xô nước. Bản thân lại thả người từ trên mái nhà phi xuống. "Sư tôn." Ánh mắt Cố Thừa Trạch lúc này khi nhìn về phía Thẩm Mị Nhi cũng mang theo một chút địch ý như có như không. Lúc này, ba tiểu tử khác cũng cùng lúc xuất hiện, đứng ở bên cạnh Kỉ Tình. Tràng diện này có chút giống như một bầy dã lang bao vây con mồi, nhe nanh múa vuốt. Chỉ là, Thẩm Mị Nhi lúc này đã sớm bị đám thiếu niên phong thần tuấn lãng này làm mê muội. Làm gì còn có tâm trạng để ý tới thái độ của bọn họ chứ? Đương nhiên, ngoại trừ nàng ra, ở đây còn có Kỉ Tình EQ thấp là không nhận ra dị dạng của đám đệ tử. Y càng bận tâm hơn chính là ánh mắt sáng rực của Thẩm Mị Nhi khi nhìn chúng đồ đệ của mình. Đối với tính cách của Thẩm Mị Nhi, y so với ai khác cũng càng hiểu rõ. Cho dù dùng đầu gối cũng có thể đoán được, nàng nhất định là đánh chủ ý lên người đệ tử của y! "Thẩm Mị Nhi, nơi này không chào đón ngươi." Trầm giọng, Kỉ Tình không chút khách khí đuổi khách. Chỉ là, da mặt Thẩm Mị Nhi so với y tưởng tượng còn phải dày hơn rất nhiều. Căn bản là nghe không lọt lỗ tai những gì y nói, tùy tiện hướng về tây viện đi tới. "Ta chỉ ở đây vài ngày thôi. Chàng không cần để ý ta đâu, thân ái." * * *​ Thể loại NP, tiên hiệp, sư đồ luyến. Chú ý Có yếu tố spoil Văn án Cả đời Kỉ Tình có một chuyện hối hận. Đó chính là năm xưa đã nhận bốn cái đồ đệ. Đại đồ đệ lúc nhỏ tinh nghịch phá phách, sau khi lớn liền trở thành Ma quân một tay che trời. Nhị đồ đệ tuy không có tiền đồ bằng. Nhưng vừa xuống núi liền đã kiếm chỉ thập đại môn phái. Một lời không hợp liền diệt gia, diệt môn. Tôn xưng là Kiếm Ma. Tam đồ đệ tính tình ôn hòa, dịu dàng. Nhưng lại trở thành Ngọc công tử nổi danh thiên hạ, khiến bao thiếu niên, thiếu nữ vô tri vì đó điên cuồng. Mà tiểu đồ đệ, một thân y thuật cũng là xuất thần nhập hóa. Nhưng tính tình lại cổ quái, kỳ quặc, không thích cứu người, chỉ thích giết người. Danh xưng Tiếu Diện Quân. Có thể nói, một đời anh danh của Kỉ Tình cũng đều đã bị đám nghiệt đồ này làm mất sạch. "Tuổi già sức yếu" còn bị gán cho danh xưng Ma sư. Cho nên, hôm nay Ma sư y đây liền sẽ xuống núi, đích thân đem đám nghiệt đồ này từng cái từng cái lôi trở về dạy bảo lại một trận.​ Ma sư xuống núi của tác giả Tiểu Khả Liên là một trong những tác phẩm mình mới đọc gần đây và khiến mình ưng ý không thôi. Mình là một người dễ thỏa mãn, chỉ cần là NP hợp gu mình đều ưng lắm luôn cho nên các bạn không cần thắc mắc là tại sao truyện nào mình cũng nói là ưng ý. Ma sư xuống núi thuộc thể loại cổ trang, tu tiên, tiên hiệp, xuyên không. Cách hành văn rất đáng yêu xen chút hài hước. Thụ có bàn tay vàng, là một lão sư tôn hàng trăm vạn tuổi. Kỉ Tình ở thời hiện đại vốn đang thừa hưởng khối tài sản khổng lồ ba mẹ để lại làm cá ướp muối, còn chưa được bao lâu thì xuyên không vào thế giới tiên hiệp. Sống qua hàng trăm vạn năm, Kỉ Tình từ thiếu niên bị hôn thê phản bội, sư phụ do sợ hãi vương quyền đuổi Kỉ Tình xuống núi. Mà tất cả việc này đều do ma quân Thái Ly làm ra, Thái Ly thích Kỉ Tình, lại không có được hạnh phúc, hắn liền làm cho Kỉ Tình cũng không nhận được hạnh phúc. Sau rất nhiều năm, Kỉ Tình cô đơn cho nên dùng nửa năm đi tìm trại buôn nô lệ, mang về bốn đệ tử, mang về. Giới thiệu, miêu tả tính cách nhân vật Đại đệ tử Độc Cô Duy Ngã Duy ngã độc tôn hay Độc Cô Vô Song, ấn tượng đầu tiên của Kỉ Tình với hắn chính là cái tên, cái tên nói lên sự tự hào của cha mẹ hắn muốn đặt lên hắn. Ngược lại với cái tên, Độc Cô Duy Ngã chính là cường công, dương quang công, nhị hóa công thời kỳ đầu, trung khuyển thời kỳ cuối. Độc Cô Duy Ngã thực chất là Độc Cô Vô Song, do năm xưa dưới cái tên Vô Song bị cha mẹ hắt hủi, Duy Ngã tìm thấy hắn trong phòng kho rách nát, từ đó quan tâm tới đệ đệ là hắn. Bản thân mình thấy Độc Cô Duy Ngã đại đệ tử rất là đáng trách. Hắn lợi dụng tình thương của ca ca, tráo đổi thân phận không chịu trả lại suốt hơn mười năm, là một người rất ích kỉ. Nhưng hắn cũng biết bản thân mình sai, ngay lúc ma giáo bị tấn công, hắn đã cùng ca ca chạy trốn, những năm tháng sau đó đều cố gắng bù đắp lại cho ca ca. Sau bị ca ca giả mạo đổ oan, hại hắn bị sư tôn trục xuất. Sau này làm giáo chủ ma giáo, mang theo Trường Tương Tư mà sư phụ tặng. Phải nói đây là nhân vật nhọ nhất truyện lại còn được tặng kèm cây Trường Tương Tư khiến cho ma quân Thái Ly căm hận không thôi. Sinh thần 12 - 1. Chiều cao 1m88. Nick name Đại Đại, Giáo chủ. Lý tưởng sống của hắn Ta là một kẻ đáng thương bị ụp nồi, còn cần lý tưởng sống làm gì? Nhị đệ tử Độc Cô Vô Song hay Độc Cô Duy Ngã Anh trai chính thức của đại đệ tử - Duy Ngã pha ke, Độc Cô Vô Song là hàng tặng kèm của Kỉ Tình, mua một Độc Cô Duy Ngã liền được tặng kèm một túi chăn ốm yếu Độc Cô Vô Song, mua một tặng một tính tiền đôi. Khác với anh em song sinh của mình, Độc Cô Vô Song là một kẻ lạnh lùng, mặt than nhưng rất dịu dàng với sư tôn. Năm xưa bị đệ đệ tráo đổi thân phận khiến cho cha không nhận, mẹ không yêu nên đã được tác giả thương tình cho hắn là người đầu tiên lấy đi trinh tiết được Kỉ Tình bảo hộ hàng vạn năm. Độc Cô Vô Song bị tráo thân phận cho nên bị hành hạ suýt chết, hắn liên kết với ma quân Thái Ly nhằm được sống tiếp, quên đi khế ước, cho đến khi ma Thái Ly phục sinh mới nhớ lại. Lúc ấy hắn đã là một kẻ không muốn sống, chỉ thích sư tôn. Độc Cô Vô Song còn là người duy nhất trong năm người nấu ăn coi như tạm được, cho nên chuyên phụ trách nấu ăn kiêm luôn bình giấm siêu to khổng lồ với Độc Cô Duy Ngã. Được Kỉ Tình đem đi cướp ma kiếm - Thính Xuân Vũ sau khi Duy Ngã bị đuổi, hắn cũng xuống núi, xưng là Kiếm Ma, hành tẩu giang hồ. Sinh thần 12 - 1. Chiều cao 1m88. Nick name A Song. Tam đệ tử Cố Thừa Trạch, một mặt hàng xinh xẻo mà Kỉ Tình mua ngay từ đầu tiên nhưng lại giữ chức tam đệ tử. Cố Thừa Trạch là người cuối cùng trong Mị Linh tộc, trời sinh Chí Dương Thể, là tuyệt thế lô đỉnh tức kẻ chuyên dùng để song tu tăng linh lực. Kỉ Tình đánh giá hắn bằng tám chữ Công tử thanh cao, ôn nhuận như ngọc. Cố Thừa Trạch trước đó sống cũng không phải dễ dàng gì, mẹ hắn lỡ trao trái tìm cho một tên khốn khiếp ở Vệ gia, sau đó thì chết đi. Cố Thừa Trạch quay về Vệ gia nhận cha, liền bị gã đuổi đi. Vệ Tiểu Diệp ngoài mặt cầu tình đem hắn vào Vệ gia, sau lưng lại không ngừng hành hạ hắn, khiến cho cơ thể hắn không nơi nào không có sẹo, đầu gối từng bị nứt xương, thảm vô cùng. Đáng hận nhất, con khốn Vệ Tiểu Diệp còn đúc một cái ấn nung, ấn lên bả vai Cố Thừa Trạch, một dòng chữ "Chó của Vệ Tiểu Diệp" sau được sư tôn đích thân xăm hình lên. Cả truyện dài hơn một trăm chương thì mình thấy Vệ gia toàn là lũ súc vật rác rưởi, nhất là Vệ Tiểu Diệp. May sau khi Kỉ Tình phát hiện được liền đến Vệ gia đòi lại công bằng cho hắn, tất nhiên Vệ Tiểu Diệp cùng tên khốn cha ả đều lĩnh cơm hộp một cách đau đớn nhất. Khác với hình tượng hoa hoa công tử, ôn nhu như ngọc của mình, ban đầu Cố Thừa Trạch chính là một bé ngoan chính hiệu, sau khi được sư tôn đòi lại công bằng, dạy triết lí sống thì từ một ôn nhu dương quang công đã trở thành phúc hắc quỷ súc công. Được mọi người biết đến là Ngọc công tử, nổi danh thiên hạ, trộm hương không trộm sắc, thiên tài hội họa, giỏi vẽ nhất chính là cung xuân đồ với sư tôn làm nhân vật chính, cuối cùng bị phát hiện, đè sư tôn một trận xong cúp đuôi bỏ chạy. Sinh thần 7 - 3. Chiều cao 1m87. Nick name Tiểu Trạch. Tứ đệ tử Lục Dạ, kẻ cuối cùng Kỉ Tình miễn cưỡng thu nhận do khi chuẩn bị rời đi, hắn đã mè nheo, ngoan ngoãn kể ra những ưu điểm của bản thân cầu Kỉ Tình nhận nuôi, cũng là kẻ nguy hiểm nhất, mưu mô nhất trong bốn đệ tử. Lúc Kỉ Tình hỏi ai muốn làm đại để tử, đám sư huynh kia nhao nhao đòi làm, còn hắn chỉ ngây ngô nói muốn làm tiểu sư đệ, chắc chắn sẽ được sư tôn yêu thương nhất. Lục Dạ là người chơi hệ y dược, danh xưng Tiếu Diện Quân không loại kịch độc nào không giải được, mà độc của hắn chỉ mình hắn giải. Lục Dạ thúi đem thuốc trộn vào thức ăn của Kỉ Tình, độc y mỗi ngày trăng rằm đều từ người mạnh nhất thiên hạ xuống làm người thường không một chút linh lực, như vậy thuận lợi cho Độc Cô Vô Song đến cướp trinh tiết. Lục Dạ khéo léo đem bốn đệ tử xuống dần còn một mình hắn, sau khi bằng hữu cũng là dược sư của Kỉ Tình chỉ điểm, Lục Dạ bị phát hiện, ngay lúc Kỉ Tình không còn linh lực liền định đè y một trận, ai ngờ y dùng chút linh lực sót lại, hắn bị bắn piu piu đập vào gốc cây, chuồn êm. Mãi sau này, khi rơi vào huyễn ảnh mới có thể chính thức gặm sư tôn. Sinh thần 4 - 8. Chiều cao 1m79. Nick name Lục trà xanh, Lục Matcha. Thuộc tính Cường, ngụy thụ, bá đạo, phúc hắc, quỷ súc công. Lý tưởng sống Tùy tâm sở dục. Sư tôn Kỉ Tình, sống trên đỉnh Tiêu Dao, giàu nhất thiên hạ, tính tình băng lãnh, ngạo kiều, do suýt bị Ái Kiếm cắt qua, ảnh hưởng mà trở thành mặt than băng sơn thụ. Kỉ Tình thực sự rất đáng yêu, năng lực bá đạo, bàn tay vàng ẩn chẳng qua EQ bằng 0. Ấn tượng ban đầu của các đệ tử chính là y rất lười, với lý tưởng làm cá ướp muối thì y quả thực rất lười. Kỉ Tình có mười tật xấu được liệt kê trong sổ tay của Cố Thừa Trạch lần lượt là Dễ quên, trí nhớ kém; Nấu ăn dở; Dễ thẹn quá hóa giận; Mù đường; Lười; Sĩ diện; Lãng phí; Bao che khuyết điểm; Say rượu làm loạn; Nghiêm khắc, không chịu nổi một hạt bụi trong mắt. Kỉ Tình là người trong tình trọng nghĩa mà huynh đệ bạn bè của y không nhiều nên bỏ qua đi. Mình thích nhất chính là tính sĩ diện của y, vì cái tính này cho nên y cực kỳ, cực kỳ ngầu luôn. Từ đoạn báo thù cho Cố Thừa Trạch, cho đến đưa linh thạch cho Lục Dạ vung vãi ném đi. Kỉ Tình vừa mạnh vừa quá bá đạo, vô tình rải thính cho bốn đệ tử sau đó nghi ngờ cách dạy của mình có vấn đề. Cuối truyện Kỉ Tình đổi lấy tất cả công đức của y hồi sinh lại Độc Cô Vô Song thay vì phi thăng khiến cho bao người đứt ruột. Sư tôn quá đáng yêu, ta cũng muốn có một. Cầu nhận nuôi moah moah~ Sinh thần 7 - 7. Chiều cao 1m81. Nick name Sư tôn, A Tình. Thuộc tính Tổng thụ, cường thụ, ngạo kiều, mặt than thụ, bá đạo, băng sơn thụ. Lý tưởng sống Làm cá ướp muối, an tĩnh dưỡng lão. Hôn thê bỏ đi của sư tôn Thẩm Mị Nhi, nữ nhân có thể sánh ngang với Cố Thừa Trạch, được cánh đàn ông coi là vưu vật trời ban, xinh đẹp lại lẳng lơ. Riêng mình thì mình không thích. Nhất là nàng bỏ sư tôn vì tiền tài. Ma quân Thái Ly không tác động đến nàng, nhưng vì quá hiểu rõ bản chất của nàng, Thái Ly muốn Kỉ Tình nhìn rõ bộ mặt thật của nàng nên đã tẩy não vị thái tử hay vương tử nào đó, khiến hắn yêu nàng. Thẩm Mị Nhi sau này giết chết chính phu quân của mình, ở Tiên Minh đại hội liền quyến rũ hòng nối lại tình xưa với Kỉ Tình, sau khi đám đệ tử của Kỉ Tình lớn lên quá xuất sắc cho nên ngày nàng đến xin ở nhà vài ngày đã không ngừng quyến rũ bọn họ. Cuối cùng bị Lục Dạ lừa, một kiếm xuyên tim, lĩnh cơm hộp. Bảo bảo đáng yêu Thương Loan. Thương Loan vốn là loài thượng cổ mạnh mẽ, người bạn già trên đỉnh Tiêu Dao của Kỉ Tình Sau khi ăn một chảo. Thương Loan lúc chuẩn bị thăng tiến lấy nhân dạng độ kiếp thì vì lo lắng quá nhiều cho Kỉ Tình cộng thêm việc phá quan chui ra khi nhận thấy Kỉ Tình không ổn nên nhân dạng của bảo bảo chính là Tiểu Kì Tình. Thương Loan cũng trêu chọc đám đệ tử và nói rằng mình là con của Kỉ Tình. Mình nhớ không nhầm thì Thương Loan nói như này "Nếu nàng gọi bảo bối ăn cơm thôi thì đích xác là gọi ta, còn nếu nàng gọi bảo bối lại thơm ta một cái thì chắc chắn là gọi Kỉ Tình". Vì là siêu thú thượng cổ cho nên bảo bảo cực kì mạnh mẽ kể cả khi dưới hình dạng của một tiểu hài tử giống với Kỉ Tình tám chín phần. Hoa mai thành tinh trên đỉnh Tiêu Dao Hoa Tiểu Bạch. Tiểu Bạch chính là gốc mai năm xưa trồng nàng ở ôn tuyền trên đỉnh Tiêu Dao, hấp thụ tinh khí, tinh hoa đất trời hùng hậu trên đó đồng thời được Kỉ Tình trao cho một mảnh tiên duyên mà thành tinh trong lúc Kỉ Tình bế quan, tất cả hoa mai trên Tiêu Dao đều là bản thể của nàng biến ra. Sau khi xuống núi trải qua bôn ba, nàng được giáo chủ Hoan Hỉ Thánh Tông thu lưu, Thẩm Mị Nhi chết đi, nàng lên làm giáo chủ và trở thành nữ nhân đẹp nhất lúc bây giờ gọi là Hinh Hoa Nương Nương. Lần đầu xuất hiện, Hoa Tiểu Bạch đã xuyên tạc vô số chuyện vớ vẩn chỉ có người trên Tiêu Dao đỉnh biết, nếu bạn đọc đoạn này chắc chắn sẽ đặt ra nghi vấn, tại sao nàng lại biết, mãi sau cùng nàng mới giải thích nàng là hoa mai thành tinh, cho nên cũng có thể nói mấy cảnh H của sư tôn với đám cầm thú không cảnh nào nàng không xem a~ Ma quân Thái Ly, người bạn đầu tiên của Kỉ Tình, rất lợi hại. Chết bao lần cũng có thể phục sinh. Là người tạo ra cây đao Trường Tương Tư làm vật đính ước với Kỉ Tình. Được Kỉ Tình dạy cho nhiều thuật ngữ hiện đại. Điển hình nhất là 1314, tức là trọn đời trọn kiếp. Trong lần phục sinh cuối cùng, Thái Ly đã giết một ngàn ba trăm mười bốn người để nói cho Kỉ Tình, hắn, trọn đời trọn kiếp yêu y. Cá nhân mình, mình thấy thích Thái Ly cho dù hắn giết hàng vô số người và mình cũng mong muốn Thái Ly xếp vào đội ngũ giai nhân của Kỉ Tình, tiếc là tác giả nói đây là văn 5P, nhưng Thái Ly sẽ có một phiên ngoại H với sư tôn mà mình chẳng thấy nhà nào dịch thì đã hết truyện rồi. Nói chung Ma sư xuống núi chiếm trọn một góc trái tim của mình như vậy đấy. Mình biết nó qua một cái quảng cáo PR trên facebook, nhìn vào văn án thì mình đã chạy ngay đi đọc, tiếc là máy sập nguồn nên đọc đúng trang đầu, dạo gần đây nhớ lại thì mới đọc hết. Đọc xong thật sự hít hít hà hà về độ hài hước cũng như tình tiết ngược quá khứ của đám tiểu công cũng như ma quân. Tác giả xây dựng cốt truyện tốt, khác biệt hoàn toàn so với văn NP mình đã đọc. Xây dựng nhân vật thì đỉnh của đỉnh, lối hành văn xen hài hước kín đáo lại không kém phần gây hài. Và chắc chắn không thể thiếu những cảnh thịt thơm ngon từ các chương truyện cho tới phiên ngoại. Và tin vui cho những bạn thích song khiết thì cả thụ lẫn công đều khiết nha. Đây chắc chắn là một bộ truyện những bạn mê NP tu tiên không thể bỏ qua và mình làm review + spoil cho các bạn nhảy hố luôn này. Đọc xong bạn chỉ có thể trách tại sao truyện không dài ra thêm nữa. NP MUÔN NĂM, MA SƯ XUỐNG NÚI MUÔN NĂM, TIỂU KHẢ LIÊN MUÔN NĂM, TIÊN HIỆP MUÔN NĂM, H MUÔN NĂM, ĐAM MỸ MUÔN NĂM!​ clearmuss hoahoamay review truyện **Nhắc nhở Chương H này là fic về Cp Ly Tình. Ai không thích xin hãy lướt qua.=>Đây chỉ là phúc lợi mà thôi. Thực tế thì trước kia sư tôn vs Thái Ly cũng không có gì cả. Lần đầu tiên của sư tôn là với Vô Song. Cho nên đừng đục thuyền người khác, xin cảm ơn. - "Kỉ Tình!" Đang ngẩn người ngồi trên tảng đá cạnh vách núi, nhìn ngắm khung cảnh ở dưới chân, nghe thấy tiếng gọi, Kỉ Tình liền ngẩng đầu. Nam nhân ngược gió mà đi, trên người khoác một bộ trường bào ám sắc. Mày kiếm sắc bén, mắt sáng như gươm, đồng tử ánh lên một màu tử sắc tà dị. Lúc này, khi nhìn về phía y, môi mỏng của hắn liền khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu. "Sao lại ngồi ở đây một mình vậy? Ta đã đi tìm ngươi từ nãy đến giờ." Nâng tay sửa lại tóc mái bị gió thổi, Kỉ Tình liền cười nói "Ta đang hồi tưởng lại trước đây a." "Lúc còn nhỏ, ta đã từng được đi du ngoạn đại mạc một lần. Khi đó, ta còn nói sau này nếu có cơ hội sẽ đi lại lần nữa. Nhưng rốt cuộc...đã không còn cơ hội..." Nói tới đây, âm thanh của Kỉ Tình liền bắt đầu nhỏ dần. Đúng vậy, 'lúc còn nhỏ' mà y nói tới, cũng không phải là chuyện xảy ra ở trần thế này. Mà là ở kiếp trước, lúc cha mẹ y vẫn còn chưa bị tai nạn qua đời. Nhìn Kỉ Tình xụ mặt như con mèo nhỏ. Thái Ly cũng tùy theo mà nảy sinh đau lòng, đưa tay xoa xoa đầu y, cười nói "Ta còn tưởng là chuyện khó gì. Không phải muốn nhìn thấy đại mạc thôi sao? Ngươi quên mất ta là ai rồi à?" "Cho nên?" "Nhắm mắt lại đi, ta mang ngươi đi nhìn đại mạc." Cười sủng nịch, Thái Ly liền đưa tay che mắt Kỉ Tình lại. Đồng thời, lại âm thầm vận dụng thiên địa linh khí, chậm rãi xây dựng ra một tòa ảo trận, đem bản thân cùng Kỉ Tình mang vào trong. Cảm nhận được không gian xung quanh phát sinh biến hóa. Song, Kỉ Tình vẫn ngồi yên tại chỗ mặc cho Thái Ly thao túng. Đến tận khi cảm nhận được bàn tay đối phương rời đi. Kỉ Tình mới chầm chậm mở mắt ra, sau đó, dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, y vẫn như cũ bị khung cảnh ở đây chấn trụ. Đập vào mắt, là một mảnh bình nguyên trải đầy cát vàng, kéo dài đến tận chân trời. Thời khắc này, mặt trời cũng trở nên to lớn, cách y gần đến vậy. Từng ánh nắng chiếu rọi lên thân ảnh của y, nhưng hiển nhiên, cũng không mang theo chút nhiệt độ nào. Dù sao, có chân thực đến thế nào, thì khung cảnh này cũng chỉ là do phép thuật tạo ra mà thôi. Nhưng dù vậy, vẫn như cũ khiến Kỉ Tình vui vẻ không thôi. Mi mắt y cong cong, nâng tay cản lại ánh mặt trời. Thân ảnh như được mạ lên một tầng hào quang, so với minh nhật đằng xa còn phải chói mắt. "Đa tạ ngươi, Thái Ly." Biết rõ muốn duy trì được một ảo cảnh lớn thế này cần phải bỏ ra giá lớn thế nào. Kỉ Tình liền mỉm cười quay đầu, nói lời cảm tạ với Thái Ly. Chỉ là, ngay sau đó, môi của y liền đã không kịp phòng ngừa bị một thứ mềm mại dán lên. Hai mắt chậm rãi mở to, nhìn gương mặt tuấn mỹ cùng hàng mi thật dày đang ở sát trong tầm mắt của mình, Kỉ Tình liền không khỏi sững sờ. Đến tận khi trời đất điên đảo, bị người áp xuống đất, lưng dán vào trên cát vàng, Kỉ Tình mới không thể không hồi hồn "Thái Ly, ngươi làm gì vậy, mau đứng lên!" "Ta thật sự là nhẫn không nổi nữa rồi." Chưa để Kỉ Tình lĩnh ngộ được hết ý vị trong lời nói của hắn, nam nhân liền đã tiếp tục hôn y. Đôi môi bá đạo đem hết thảy âm thanh của y chặn lại. "Ưm..." Bàn tay Kỉ Tình bấu víu lấy vạt áo hắn, tỏ vẻ kháng nghị. Nhưng đồng thời lại bị môi lưỡi của hắn làm cho choáng váng đầu óc, không còn suy nghĩ được gì nữa. Thái Ly tựa như một đầu dã thú đói khát đã lâu, bắt đầu cuồng dã chiếm dụng con mồi của mình. Phảng phất chỉ hận không thể cắn xé, đem y nuốt vào bụng. Bàn tay hắn không ngừng đốt lửa trên người y, cách vài lớp y phục vuốt ve thân thể y. Lại chậm rãi từng lớp một đem y lột trần. Từ nhỏ đến lớn, sống hai kiếp người, lần đầu tiên nếm trải tư vị quái lạ này. Kỉ Tình cũng hết sức ngây thơ, hoàn toàn bị Thái Ly chi phối, đùa giỡn trong tay. "Ân...a..." Thái Ly ngậm lấy tiểu đậu đỏ ở trước ngực Kỉ Tình, bắt đầu như hài tử sơ sinh, không ngừng mút lấy. Đôi khi lại dùng răng nanh cắn lấy phần đầu, đem nó chà đạp đến đỏ tươi, tựa như lúc nào cũng có thể rỉ máu đến nơi. Trước ngực vừa đau vừa tê dại, mang theo từng đợt dị cảm, làm Kỉ Tình chỉ có thể ưỡn người, muốn đỉnh khai. Nhưng đồng thời, cũng chẳng khác gì đang chủ động dâng lên tận miệng, nhường hắn nhấm nháp. Bàn tay hắn bởi vì quanh năm tu luyện đao kiếm, nên căn bản là không mềm mại chút nào. Khi sờ vào liền mang theo cảm giác thô ráp, nham nhám, cùng da thịt non mịn của y hình thành đối lập rõ rệt. "Chớ có...chớ có sờ...hức..." Năm ngón tay du tẩu trên người y, bắt đầu từ bên ngực bị bỏ rơi kia. Ác ý gảy nhẹ khỏa thù du đỏ rực đang đứng thẳng trong không khí kia. Sau đó lại ở trên vòng eo thon chắc của y mò mẫm vài cái. Cuối cùng, mới dừng lại ở chỗ phân thân đã sớm ngạnh của y. Trực tiếp đưa tay bắt lấy nó. Kỉ Tình từ trước đến giờ thủ thân như ngọc, thậm chí, ngay cả tự giải quyết cũng chưa từng làm qua mấy lần, làm sao có thể chịu đựng được chứ? Sau khi bị nam nhân dùng kinh nghiệm đến loát động một lúc, y rốt cuộc cũng không khống chế được, tiết ra trong tay đối phương. Nhìn thấy đuôi mắt Kỉ Tình nhoén lệ, Thái Ly liền thương xót cúi đầu, hôn lên mắt y. Đầu lưỡi cũng đem hết thảy nước mắt của y cuốn lấy. "Ngươi là tên lừa đảo..." Kỉ Tình vùng vẫy, muốn tránh ra. Nhưng rất nhanh, động tác của y liền đã bị câu nói kế tiếp của hắn làm nhấn nút tạm ngừng "Kỉ Tình..." "Ta yêu ngươi." Ba chữ đơn giản, nhưng lại mang đến trùng kích quá lớn cho thâm tâm Kỉ Tình. Lệnh tim y lỗi nhịp lúc lâu. Cuối cùng, bàn tay đang phản kháng cũng chậm rãi buông xuống, để mặc nam nhân xâm lược, làm bản thân nức nở khóc ngâm... Cuối cùng, ở đại mạc rộng lớn, cùng nam nhân hòa làm một. Rốt cuộc là mộng cảnh hay thực tại, cũng đã chẳng còn quan trọng như vậy nữa. **Đoạn đầu là phần H nối tiếp PN trước. Đoạn sau hết H rồi, ai không thích hoặc không đọc được H thì cứ lướt qua, bỏ một đoạn trong chương này nhé! Nhìn đồ vật dữ tợn đang cách mình chưa đến nửa gang tay này, mặt của Kỉ Tình liền nóng như lửa đốt. Y muốn nhắm mắt, nhưng khí vị nam tính kia vẫn cứ quanh quẩn xung quanh y, khiến tim y bắt đầu gia tốc đập. Lúc này, nhìn gương mặt lãnh diễm của y cách nghiệt căn của chính mình gần như vậy, hình thành đối lập rõ rệt. Hô hấp của Độc Cô Duy Ngã liền càng thêm nặng nề. Dưới ánh mắt nóng bỏng, khát cầu của hắn. Sau khi đấu tranh tư tưởng, Kỉ Tình rốt cuộc vẫn là nhắm mắt, ngượng ngùng thấu đến gần, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên vật nam tính to lớn kia. Nhưng chỉ là một cái lướt qua, tựa như mèo liếm, Kỉ Tình liền đã lập tức ngừng lại. Đỏ hồng cũng bắt đầu lan từ mặt ra lỗ tai rồi đến cổ. Trong miệng y lúc này, phảng phất vẫn còn lưu giữ mùi hương nam tính nồng nặc kia. "Tình nhi...Tình nhi..." Độc Cô Duy Ngã hưng phấn đến toàn thân phát run, không chỉ là đến từ thân thể, mà còn về cả tâm linh. Sư tôn thế mà lại thật giúp hắn...giúp hắn... Giọng nói khàn khàn, ẩn chứa dục vọng của nam nhân, khiến Kỉ Tình có cảm giác như được khích lệ. Ài, được rồi, xem như ngoại lệ một lần đi... Nghĩ như vậy, Kỉ Tình liền hít sâu một hơi, chậm rãi nhích tới, hé môi mỏng ngậm lấy phân thân trướng bạo của nam nhân. Lần đầu tiên giúp người khác làm loại chuyện này, Kỉ Tình căn bản là chả có kinh nghiệm gì cả. Chỉ biết dựa theo phán đoán tới làm, dùng đầu lưỡi liếm hút phần đầu của dị vật. Sau đó lại cố gắng đem nó ngậm vào, phun ra... "Tình nhi...đúng...chính là như vậy..." Khoái cảm len lỏi, làm Độc Cô Duy Ngã sống lưng tê dại. Hắn si mê nhìn y, năm ngón tay cũng luồn vào tóc y, giúp y dễ dàng nuốt lấy cự vật của mình hơn. Lúc này, phân thân của hai nam nhân chôn trong người y cũng đã bắt đầu luật động. Cảm giác từ nhiều nơi mang tới, không rõ là vui thích hay thống khổ, khiến đầu óc Kỉ Tình càng thêm mông lung. Tất cả tiếng rên rỉ của y đều bị vật cứng rắn trong miệng chặn lại. Nước bọt bởi vì không kịp nuốt vào, cũng theo khóe môi chảy dọc xuống cằm, tràn đầy dâm mĩ. Một màn sắc tình này được Lục Dạ thu vào mắt, nhưng rốt cục, hắn cũng chỉ có thể tự lực cánh sinh, vươn tay nắm lấy tay Kỉ Tình. Để bàn tay y bao quanh hạ thể cực đại đã sớm đứng thẳng của mình, giúp bản thân loát động. Bàn tay Kỉ Tình rất non mịn, so với xúc cảm lúc bản thân tự giải quyết căn bản chính là trời đất khác biệt. Mặc dù phải nhường lại cho những người khác đến trước, nhưng Lục Dạ vẫn rất thỏa mãn, cũng không oán than gì. Sau đó, Kỉ Tình liền bị bốn người lăn qua lộn lại, đùa bỡn đến quên trời quên đất. Y thậm chí còn không còn nhớ được chính mình đã bị làm bắn bao nhiêu lần. Đến tận sáng hôm sau, bọn họ rốt cục mới chịu nuối tiếc buông tha cho y. Lúc này, toàn thân trên dưới của Kỉ Tình đều đã dính đầy dịch thể cùng mồ hôi. Đan xen với những họa tác trên người y, chính là những dấu vết hoan ái để lại. Hậu quả của một đêm bị cưỡng ép túng dục này chính là, Kỉ Tình suýt chút liền mất luôn nửa cái mạng già. Hậu đình sưng đỏ, ngay cả nằm thẳng cũng không làm được. Hai chân vừa buông xuống, trong nháy mắt liền đã run lên cầm cập. Chân chính đạt tới ba ngày không thể bước xuống giường. Sau khi hồi phục lại, việc đầu tiên Kỉ Tình làm, chính là cầm theo chảo đen truy sát bốn tên hỗn đản kia. Mà việc này, cũng dẫn đến Tiêu Dao Đỉnh một lần nữa gà bay chó sủa. Vọng Minh Cư vừa mới xây dựng lại, liền đã phải ngậm ngùi đi chầu trời. Đến tận khi đem bọn họ đều đánh thành đầu heo, Kỉ Tình mới xem như là nguôi giận. Nhưng dù vậy, vẫn giận dỗi không cho bọn họ cùng phòng nữa. Cuối cùng, sau khi xây lại Vọng Minh Cư lần thứ ba, lại 'ăn chay' tận nửa tháng trời. Ba người bọn họ mới lì lợm la liếm đến năn nỉ y. Phí sức chín trâu mười hổ mới miễn cưỡng thuyết phục được y, đạt thành hiệp nghị Cách hai ngày lại làm một lần. Nhưng mỗi lần đều không được vượt quá hai người. - "Ngươi có thấy nhi tử của ta đâu không?" "Đi đi, lại là cái bà điên này, mau cút." "....................." Tiêu Dật hí hửng cầm trong tay bình rượu vừa mua được ở ven đường. Tình cờ, lại bắt gặp được một thân ảnh tương đối quen mắt ở đằng xa. Đó là một nữ nhân ăn mặc rách rưới như khất cái, đầu tóc rối bời, gặp ai cũng đều bắt lấy, liên tục lặp lại, hỏi thăm bọn họ có nhìn thấy nhi tử của mình hay không. Nữ nhân giống như là cái người mù. Nhưng di chuyển lại vô cùng thông thuận. Mặt mũi lấm lem, dơ bẩn của nàng, dọc đường cũng dọa sợ không ít người. Bị người ta dùng gậy xua đuổi, mắng chửi. Lúc này, nữ nhân cũng đã đến bên cạnh Tiêu Dật, bắt lấy ống tay áo của hắn, như bao lần mà ngẩng đầu hỏi "Ngươi nhìn thấy nhi tử của ta sao? Ngươi nhìn thấy hắn sao?" Ấn tượng của Tiêu Dật đối với nữ nhân này rất khắc sâu. Bởi vì nàng khiến hắn nhớ tới thê tử đã khuất của mình. Thật sâu nhìn nàng, Tiêu Dật vô tâm vô phế, hiếm khi lại nảy sinh thiện tâm cứu giúp người khác. Hắn hạ thấp tông giọng, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của nàng. "Đi theo ta. Ta mang ngươi đi tìm hắn." "Ngươi nhìn thấy nhi tử của ta? Ngươi nhìn thấy..." Nữ nhân nở một nụ cười ngây ngốc. Có lẽ là chịu phải đả kích quá lớn, nên đầu óc của nàng cũng đã sớm điên điên dại dại. Việc duy nhất mà Tiêu Dật có thể làm, chính là cho nàng một chút ân huệ, không lo ăn mặc. Tìm cách điều trị bệnh cho nàng.

ma sư xuống núi truyện tranh đam mỹ